Rời Trị Thiên người đi trong mưa bụi
Mái tranh xa thấp thoáng dưới chân đồi
Khói Lam tỏa, che dáng rừng bóng núi
Rặng cây buồn le lói ánh chiều rơi
Hơi gió thu nhuộm lá vàng tháng tám
Đảo Trí Vân mờ ảo nước liền trời
Hải âu lượn, trời buồn giăng mây xám
Sóng chập chờn hiền dịu lắm biển ơi!
Vách đá bốn bề, nước xanh bát ngát
Đảo nghiêng nghiêng, tha thướt bóng dừa soi
Đêm dần đến, ánh tà dương sắp tắt
Bóng trăng lên lộng lẫy sáng chân trời
Muôn sóng lụa nhấp nhô dài xa tít
Trên trời cao lác đác ánh sao rơi
Càng về khuya không gian càng tĩnh mịch
Sóng rì rào vọng lại tiếng trùng khơi
Vầng hồng tỏa tím, vàng loang mặt nước
Đàn hải âu xoãi cánh lướt ra khơi
Gió biển mặn đùa mây bay đi trước
Tiếng dân chài đưa tình biển lên ngôi
Thời gian đi, nước trời không hẹn ước
Trên tầng không, hiện rõ cánh chim bay
Tàu xuôi ngược trăm hải trình vấn bước
Khi qua rồi vết tích cũng mờ phai...
Người thủy thủ sao trầm ngâm đứng đó?
Đã xa rồi, trời nước vẫn xanh lơ
Có còn chăng trùng khơi rền trong gió
Ta hữu tình... trời biển vẫn nên thơ!
T/g: DƯ THỊ DIỄM BUỒN
Email: dtdbuon@hotmail.com
Commentaires